Đồ ăn Kỷ Tùy làm ăn rất ngon, mới chỉ nhìn thôi mà Triệu Ngu đã muốn ăn thêm nhiều.
Tối hôm qua ở nhà họ Tiết cô không ăn gì nhiều, hôm nay trước khi đi bệnh viện cũng chỉ tùy tiện ăn bữa sáng, cơm trưa lại không ăn, bây giờ thật sự đang đói đến hoảng.
Nhưng cô lúc này, phải làm bộ cái gì cũng không muốn ăn thì mới hợp với dáng vẻ hiện tại của bản thân, nghĩ đến đây, cô không thể không cảm thán ở trong lòng, diễn kịch cả ngày thật mệt.
Nhìn những món ăn mỹ vị trêи bàn, trong lòng do dự một chút, cô quyết định đổi hướng đi, không nói câu nào, cầm lấy chén đũa, lập tức lùa từng miếng từng miếng cơm vào miệng.
Thấy cô ăn uống quá độ, bộ dạng như biến bi phẫn thành sức ăn, Kỷ Tùy lại càng lo lắng, nhưng trừ việc kêu cô ăn chậm một chút thì anh cũng không thể làm gì.
Ăn xong bữa cơm, Triệu Ngu mới cảm nhận được thể lực tiêu phí hai ngày nay để diễn kịch cuối cùng cũng được bồi bổ lại, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn, vì thế mà cô chủ động thu dọn đống chén đũa. Kỷ Tùy biết cô đang cần phát tiết nên cũng chiều theo ý cô, làm mình cô bận rộn ở phòng bếp, ai ngờ dọn dẹp sạch phòng bếp xong, cô lại bắt đầu lau sàn ở phòng khách.
Kỷ Tùy không ngăn được, cuối cùng lại biến thành hai người tổng vệ sinh với nhau, chờ đến khi bọn họ quét tước xong căn hộ thì đã là 10 giờ tối.
Triệu Ngu ngượng ngùng nói: “Chút chuyện dọn dẹp tôi làm hồi nãy có thể để tôi ở lại đây một đêm được không?”
Kỷ Tùy bật cười: “Cô không cần làm gì cũng ở lại được.”
“Làm phiền anh rồi, tôi không làm chút gì đó cũng ngại khi mở miệng.”
Kỷ Tùy lại bị cô chọc cười lần nữa, một lát sau mới đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ngày mai cô… còn phải đi làm sao?”
Ngày mai là chủ nhật, nhưng phải làm bù cho kì nghỉ Tết Âm lịch nên vẫn là ngày đi làm.
Triệu Ngu lắc đầu: “Không đi.”
Kỷ Tùy không hay nói nhiều, thấy cô lộ ra vẻ mặt chua xót, buồn bã, dù có lòng an ủi nhưng biết nó sẽ không có ý nghĩa gì cả nên sau khi trầm mặc một lúc, anh cuối cùng chỉ nói một câu “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc ban ngày Triệu Ngu đã ngủ quá nhiều nên đến tối không còn buồn ngủ nữa, trong lòng lại bày ra kế hoạch tiếp theo, thẳng đến 3 giờ rạng sáng hôm sau mới ngủ thiếp đi.
Mà đêm nay, Kỷ Tùy ngủ ở phòng bên cạnh cô không hiểu sao lại mất ngủ.
Cùng mất ngủ còn có Tiết Tử Ngang ở nhà cũ họ Tiết đón sinh nhật với ông nội.
Tờ mờ sáng ngày mới, Tiết Tử Ngang đã bò dậy từ trên giường, nhanh chóng rửa mặt rồi lái xe đến thẳng công ty.
Đây là lần anh đi làm sớm nhất từ trước đến nay, thậm chí lúc anh đến công ty, cửa lớn của office building vẫn chưa mở. Anh gấp gáp muốn nhìn thấy Triệu Ngu, anh còn ôm mong chờ, hy vọng cô đến đi làm, nhưng đến khi anh đăng nhập vào hệ thống công ty thì mới phát hiện, sáng sớm hôm qua Triệu Ngu đã nộp đơn xin từ chức.
Cô muốn từ chức?
Cô muốn hoàn toàn rời xa anh?
Cô vậy mà không cho anh cơ hội dù chỉ là một chút?
Con chuột cầm trên tay không kiềm được mà run rẩy, năm ngón tay siết chặt rồi khép lại, con trỏ máy tính nán lại ở nút “Đồng ý” một lúc lâu nhưng anh vẫn không nhấn xuống.
Đến cuối cùng, anh khẽ cắn môi, trực tiếp từ chối đơn xin từ chức của cô.
Anh là sếp của Triệu Ngu, chỉ cần anh không đồng ý, cô sẽ không thể tiếp tục quá trình từ chức.
Anh biết làm vậy sẽ càng chọc giận cô, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
Muốn anh sau này không gặp được cô nữa, tuyệt đối là không thể.
Lúc nhận được mail, Triệu Ngu mới tỉnh lại trêи giường trong phòng dành cho khách của Kỷ Tùy, nhìn kết quả như vậy, cô không bất ngờ chút nào.
Nếu Tiết Tử Ngang sẽ đồng ý với đơn xin từ chức của cô thì cô cũng không dám làm ra loại chuyện mạo hiểm này.