Cùng người khác phái mua quần áo, chuyện này rất dễ dàng gợi lên không khí mờ ám.
Huống chi Triệu Ngu còn tiếp cận gần gũi với Kỷ Tùy như vậy, hơn nữa loại hành vi như sửa sang lại cổ áo còn vô cùng thân mật.
Nhưng cô cũng không làm gì hơn.
Toàn bộ quá trình diễn ra, tất cả sự chú ý của cô đều nằm ở việc quần áo đẹp hay không đẹp khi mặc trên người anh, thần thái toát ra cũng là hưng phấn và nghiêm túc muốn chuẩn bị quà tặng cho bạn trai.
Thêm vào đó, khi lựa chọn quần áo cô vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn với Kỷ Tùy, vừa rồi có chút động tác vượt rào, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là động tác vô tình.
Cô nghĩ anh sẽ không đến mức hoài nghi cô có mục đích riêng.
Chờ khi cô và anh trở lại khu đồ uống, nhìn thấy nụ cười tươi vui vẻ trên mặt cô, Thi Vũ liền trêu chọc một trận: “Người đang yêu cuồng nhiệt đúng là không bình thường, mua một món quà cho bạn trai mà cũng có thể vui vẻ đến như vậy.”
“Nào có?” Triệu Ngu ra vẻ thẹn thùng, nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn túi trong tay, cười đến có chút chua xót: “Thật ra em cũng không biết anh ấy có thích hay không. Dù gì thì từ trước đến nay anh ấy đều chưa mặc qua loại quần áo nào rẻ như vậy, chỉ là đắt quá em lại mua không…”
Như là ý thức được không nên nói những lời này, cô lại nhanh chóng dừng miệng rồi cười nói: “Đi thôi, chúng ta dẫn Tiêu Tiêu đi mua quà.”
Cù Tư Tiêu đang học vẽ tranh, trường học tháng sau sẽ dẫn học sinh đi ngoại ô vẽ thực vật. Thi Vũ muốn mua cho Cù Tư Tiêu thêm cái giá vẽ tranh tốt hơn chút, vì thế nên cố ý bảo Triệu Ngu – cái người bán chuyên nghiệp này hỗ trợ tham khảo.
Cù Tư Tiêu đối với những gợi ý của Triệu Ngu về công dụng của giá vẽ thật rất vừa lòng. Thi Vũ và Kỷ Tùy đều tranh nhau thanh toán, Triệu Ngu nghiêm chỉnh tỉ mỉ chọn hai tập tranh, mua lấy làm quà sinh nhật cho Cù Tư Tiêu.
Tập tranh không đắt, cũng chỉ mấy chục đồng, đây đối với thân phận của Triệu Ngu mà nói là rất hợp lý. Dù sao cô và mẹ con bọn họ còn chưa tính là đặc biệt quen thuộc, nếu quá phung phí sẽ dễ dàng khiến người ta hoài nghi.
Kỷ Tùy muốn bỏ giá vẽ vào trong xe trước, đúng lúc Triệu Ngu cũng chuẩn bị đem quần áo mua cho Tiết Tử Ngang cất vào xe cô, vậy nên hai người lại cùng nhau xuống bãi đỗ xe ngầm.
Trong khi chờ thang máy, điện thoại Triệu Ngu vang lên, là Tiết Tử Ngang gọi tới. Cô gấp không chờ nổi mà bắt máy, ôn nhu nói: “Sao lại gọi cho em? Có việc gì sao?”
Trên mặt biểu hiện toàn là tình yêu cuồng nhiệt của cô gái nhỏ, vô cùng vui vẻ và ngọt ngào.
Tiết Tử Ngang biết cô hôm nay phải ăn sinh nhật của một cậu bé câm điếc cô quen khi làn tình nguyện, thế nên anh gọi điện thoại cho cô cũng chỉ để xác nhận tình huống hiện tại của cô một chút. Nhưng đang có Kỷ Tùy bên người, Triệu Ngu liền cố tình đẩy hướng đề tài qua chuyện quà tặng.
“Vừa nãy em nhìn thấy một kiện quần áo rất đẹp, cảm thấy rất hợp với anh nên nhất thời xúc động mua nó. Có điều nó chỉ có 3000 nhân dân tệ, là sản phẩm bình dân trong nước, có phải anh ngày thường đều không mặc quần áo rẻ như vậy không? Hay là em không tặng nữa?”
Giọng điệu của cô tràn ngập sự dò hỏi, mang theo một chút hèn mọn và thật cẩn thận, làm thế để cố ý cho Kỷ Tùy xem, cũng là nói cho Tiết Tử Ngang nghe.
“Mua quà cho anh?” Trong giọng nói của Tiết Tử Ngang rõ ràng có ý cười: “Em cho rằng ngày thường anh mặc loại quần áo nào? Tùy tiện một món cũng là mấy chục vạn? 3000 nhân dân tệ thì sao? Nói không chừng mặc vào càng thêm thoải mái.”
Triệu Ngu nhịn không được nhếch khóe môi cười trộm: “Vậy nghĩa là, anh thích?”
“Không phải em nói tặng quà rồi thì không có chuyện lấy lại sao?” Giọng điệu của Tiết Tử Ngang cố ý trở niên nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Ngày mai tới tìm em lấy quà, không cho lấy lại.”
“Được, chờ anh tới lấy.”
Trước đó còn sầu lo, sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngu mặt đầy ngọt ngào, tươi cười thỏa mãn, ôm túi trong tay như đang ôm bảo vật gì đó.