Triệu Ngu nhấp miệng cười trộm: “Em không tin.”
“Vậy muốn anh nói như thế nào em mới chịu tin?” Tiết Tử Ngang lại hôn môi cô, nhưng lần này không có lướt qua đã ngừng mà ngược lại dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra xong tiến quân thần tốc, anh mạnh mẽ mút lưỡi cô, liếm quanh mỗi một góc trong khoang miệng cô.
Triệu Ngu tựa vào trong lòng ngực anh nhiệt tình đáp lại, dần dần mà toàn bộ thân mình đều được anh đặt nằm thẳng, cơ thể lửa nóng của anh cũng đè lên, cách quần áo nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực cô: “Như vậy, đã tin chưa?”
Triệu Ngu hờn dỗi: “Lưu manh.”
“Chẳng phải em thích anh lưu manh như vậy sao?” Tiết Tử Ngang lột bỏ quần áo ở nhà của cô trong nháy mắt, bàn tay to đẩy đồ lót ra, sau đó vỗ về chơi đùa ở trên bộ ngực trắng nõn nà của cô.
Triệu Ngu bắt lấy cổ tay anh: “Không phải anh rất mệt hả?”
“Coi thường anh sao?” Tiết Tử Ngang hung tợn nhéo đầu nhũ hoa cô một phen, dùng vật đã nửa cứng giữa háng chọt chọt bụng nhỏ của cô: “Mệt mỏi cũng có thể làm em đến khóc.”
Dừng một chút, anh cười xấu xa bổ sung thêm câu: “Cái này gọi là thải âm bổ dương.”
Triệu Ngu cười duyên chạm nhẹ anh một chút, đôi tay chậm rãi lướt xuống eo bụng căng chặt của anh, cởi bỏ quần tây cầm lấy thứ nóng hổi kia mà vuốt ve.
“Honey.” Tiết Tử Ngang rên rỉ một tiếng, vùi đầu ở trước ngực cô tham lam liếm mút, tay kéo quần lót cô qua bên rồi chen vào miệng huyệt, tùy ý moi một đợt xuân thủy ra xong lại dùng sức nhào nặn âm đế.
Triệu Ngu lắc mông rên rỉ, hai chân chủ động vòng lên eo anh, lôi kéo thứ hoàn toàn cương cứng về dưới thân mình.
Tiết Tử Ngang đẩy eo, côn thịt to lớn phá vỡ tầng tầng nhục bích thâm nhập vào bên trong, tàn nhẫn đâm thọc vài cái trong hoa tâm rồi lại rút ra, sau đó bắt đầu chín cạn một sâu thọc vào rút ra.
Anh và cô rơi xuống thảm sau một hồi “vật nhau” kịch liệt, cả 2 đều đang thở hồng hộc, đã vài ngày Tiết Tử Ngang không làm với cô, nhưng ngại không đủ nên anh nhấn eo bắt cô quỳ bò ở trên sô pha, tiếp tục bắt đầu một hồi tiến công mãnh liệt khác.
Qua được mấy phen cao trào, Triệu Ngu hoàn toàn mềm nhũn và mất sức lực, mồ hôi đầm đìa ghé vào trên sô pha há miệng thở dốc.
Tiết Tử Ngang ôm cô từ sau lưng, anh mút vành tai cùng cổ vai cô: “Hai ngày nữa là ông nội anh có thể xuất viện, chờ trạng thái ông ổn định chút là anh có thể mở miệng nói chuyện, dẫn em tới gặp ông.”
Thân mình Triệu Ngu cứng đờ.
Tiết Tử Ngang cảm nhận được, anh hôn hôn lên bờ vai trần trụi của cô: “Đừng sợ, ông nội anh là người tốt.”
Triệu Ngu xoay người, ngơ ngác nhìn anh: “Ý của anh là…”
Vẻ khiếp sợ giờ phút này trên mặt cô, cũng không hoàn toàn là giả vờ.
Tuy rằng từ thái độ ngày thường của Tiết Tử Ngang cô đã mơ hồ đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi anh thực sự mở miệng, cô vẫn có chút không dám tin tưởng.
Tiết Tử Ngang cười nhéo nhéo mặt cô: “Sao mặt lại thế này? Dẫn bạn gái về gặp người nhà, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Bạn gái?” Triệu Ngu sợ hãi lặp lại: “Anh xác định sao?”
“Chứ sao? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em cảm thấy em là gì của anh?”
“Chỉ là… Trợ lý.” Triệu Ngu tự giễu cười cười, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh: “Hay là thôi mình không đi nữa? Người nhà anh khẳng định hy vọng anh tìm một người bạn gái môn đăng hộ đối, em thì…”
“Không có việc gì, em với anh ở bên nhau, chú anh cũng chưa nói cái gì? Mẹ anh cũng biết chuyện này, bà ấy trước nay không hỏi qua, yên tâm, chuyện của anh do anh làm chủ.”
Triệu Ngu cắn môi suy tư nửa buổi xong mới nhỏ giọng nói: “Chuyện… Chuyện này hôm khác tính sau, bây giờ quá gấp, chúng ta mới ở bên nhau có bao lâu?”
“Hoãn nữa là tới Tết rồi.” Nói đến đây, Tiết Tử Ngang đột nhiên nở nụ cười: “Thế cũng không tồi, vậy chờ sang năm mới rồi đi, vừa vặn em cô đơn một mình, ngày lễ ngày tết cũng không có bạn, năm nay cùng anh về nhà.”
“Chuyện này sao được? Ăn Tết là chuyện hết sức quan trọng? Em… Vẫn là nên đi trong năm nay đi, Tết tới em phải về thăm cha mẹ nuôi.”
“Được rồi, vậy…” Tiết Tử Ngang nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không thì đi vào ngày cuối cùng của năm nay? Ngày đó là sinh nhật ông nội của anh, anh mang em đi xem náo nhiệt.”
Năm nay?
Nháy mắt trong đầu Triệu Ngu có thứ gì đó hiện lên, cô nhớ rõ ngày kết hôn của Từ Miểu được đặt ra một ngày trước năm mới.
Nhìn người đàn ông trước mặt đang cười hết sức ôn nhu với cô, cô bỗng nhiên rất muốn biết, thế thân như cô ở trong lòng anh có bao nhiêu phân lượng, phân lượng có đủ để cô từ bỏ Tiết Trạm, về sau trực tiếp dựa vào Tiết Tử Ngang hay không.
Tuy rằng đã sớm quyết định thông qua Tiết Tử Ngang tiếp cận Tiết Trạm, khi cùng Tiết Tử Ngang ở bên nhau cô vẫn luôn nỗ lực tìm hiểu Tiết Trạm từ anh, nhưng cô không có niềm tin sẽ bắt được Tiết Trạm, mà Tiết Tử Ngang để ý tới cô, tựa hồ lại còn cao hơn so với mong muốn của cô.
Nếu Tiết Tử Ngang cũng đủ để ý cô, có lẽ, cô có thể suy xét làm ra một lựa chọn khác càng ổn thỏa hơn.
“Sinh nhật của chủ tịch, vậy thì rất náo nhiệt đúng không? Em đi… Không thích hợp lắm?”
Không đợi Tiết Tử Ngang mở miệng, Triệu Ngu bổ sung thêm một câu: “Nếu không, chúng ta tới trước một ngày? Ngày sinh nhật đó có quá nhiều người, em hơi sợ, chúng ta có thể gửi lời chúc trước, em nghĩ Chủ tịch sẽ hiểu cho.”
“Rồi, vậy một ngày trước sinh nhật ông nội anh.” Tiết Tử Ngang buồn cười chọt chọt trán cô: “Còn gọi chủ tịch nữa sao? Gọi ông nội.”
Triệu Ngu le lưỡi nhìn anh, vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng: “Dạ.”