Dù cho dòng dõi của Tiết Viên Dương rất ít người, bây giờ chỉ còn hai tiểu bối là một người con và một người cháu, nhưng anh chị em của ông rất đông, thế hệ con cháu đời sau càng nhiều không kể hết, nên tất nhiên rất nhiều người thân tới chúc thọ ông.
Vì ngày sinh nhật của ông nội Tiết nên nhóm bảo mẫu đã bận trước bận sau từ lúc sáng sớm tinh mơ, một số người thân trong thành phố cũng đã đến nhà cũ từ sớm, âm thanh lách cách hòa cùng với giọng cười đùa tràn ngập cả sân vườn, ồn đến mức tất cả mọi người dù ở lầu trên hay lầu dưới cũng không được yên ổn.
Khi Tiết Tử Ngang với mái tóc ướt và bọc chiếc áo tắm dài xuống dưới thì tinh thần còn đang trong trạng thái mới rời giường, vừa gõ vào cái đầu đang đau buốt từng đợt vừa hỏi: “Triệu Ngu đâu?”
Bảo mẫu lắc đầu: “Sáng nay không thấy đâu, chắc là chưa rời giường.”
Trên giường từ sớm đã không còn ai, sao lại chưa rời giường cơ chứ? Anh mở điện thoại trực tiếp gọi qua, kết quả gọi hai lần rồi nhưng cũng không có ai bắt máy.
Tiết Tử Ngang đang muốn gọi lại một lần nữa, bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Tiết Trạm: “Cuối cùng cũng nhớ ra mình có bạn gái à?”
Tiết Tử Ngang đặt mông ngồi trên sô pha, mất hình tượng ngáp một cái: “Cô ấy đâu? Ông nội sẽ không xem cô ấy như người hầu, bắt cô ấy đi mua đồ ăn với bảo mẫu chứ?”
Tiết Trạm cười nhạt một tiếng: “Làm người bị sai vặt còn hơn là bị cháu coi như công cụ tiết dục.”
Tiết Tử Ngang xoa huyệt thái dương, nghi hoặc nhìn Tiết Trạm: “Có ý gì?”
Ánh mắt Tiết Trạm có chút lạnh lùng: “Ta có ý tứ gì cháu còn chưa rõ sao?”
“Đau!” Đầu cảm thấy thêm quay cuồng, cảm giác đau đớn truyền từ trên đầu làm Tiết Tử Ngang phải hít sâu một hơi.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tiết Trạm, Tiết Tử Ngang đột nhiên có một dự cảm xấu, giọng điệu trong vô thức trở nên bực bội: “Chị Tôn, lấy cho tôi thuốc đau đầu.”
Thấy Tiết Trạm sắp đi lên lầu, Tiết Tử Ngang nhanh chóng gọi lại: “Chú, chú vừa nói gì? Triệu Ngu đâu rồi?”
Tiết Trạm cơ bản không để ý đến Tiết Tử Ngang mà nhấc chân dài bước lên lầu.
Tiết Tử Ngang ngồi ngơ ngác trêи sô pha, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra vào hôm qua.
Dù có chút mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ rõ phần lớn, lúc anh uống say rồi về nhà xém chút bị ông nội đánh, Triệu Ngu liều mạng chắn cho anh, giúp anh lau mặt rửa chân, sau đó…
Nhớ sáng nay lúc anh tỉnh dậy thì toàn thân hỗn độn, còn có những dấu vết rõ ràng trêи giường đó, anh bỗng chốc giật bắn người lên từ trêи sô pha.
Đương nhiên lúc anh vừa tỉnh lại thì liền biết tối qua mình đã làm với Triệu Ngu, thậm chí còn rất kịch liệt, anh còn cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng ẩn ý trong lời nói của Tiết Trạm rõ ràng không phải vậy.
Anh lại giẫm vào vết xe đổ sao?
So với lần trước thì hôm qua càng say đến lợi hại hơn, bây giờ đầu cũng đau hơn, tất cả trong đầu anh đều là một mảnh lộn xộn, cái gì cũng không hiểu nổi.
Lúc anh tìm số Triệu Ngu lần nữa, chuẩn bị gọi điện thoại thì một người bảo mẫu đưa thuốc đến: “Tiểu Tiết tổng đang tìm Triệu tiểu thư sao? Tôi sáng nay nghe phó chủ tịch Tiết nói với chủ tịch rằng hôm qua đã đưa Triệu tiểu thư về lúc nữa đêm, hình như là Triệu tiểu thư còn khóc lóc, xin ngài ấy đưa cô ấy về.”
Ngón tay đang vuốt điện thoại đột nhiên cứng đờ, Tiết Tử Ngang cảm thấy có một đợt lạnh lẽo che trời lấp đất đánh úp anh.
Trong nháy mắt tiếp theo, không để ý đến tiếng gọi của bảo mẫu, anh đã túm chặt điện thoại rồi nhanh chóng xông ra ngoài.
Khi đuổi đến cửa chung cư của Triệu Ngu, trêи người anh vẫn còn mặc áo tắm dài, dưới chân mang dép lê, hình tượng chật vật chưa từng có trước đây.
Nhưng anh không rảnh để lo chuyện đó, vô cùng lo lắng đưa ngón tay lên để mở khóa thì mới phát hiện vân tay của mình không khớp. Anh vẫn không bỏ cuộc, lại tiếp tục ấn tiếp vài lần nữa, thay vài góc độ, nhưng vẫn không mở được cửa nhà cô, lúc nhập mật mã cũng hiện lên mật mã sai.
Cô đã thay mật mã, xóa vân tay của anh.
Cô không cho anh đến căn hộ của cô.
Tay phải không rõ vì sao mà run lên, anh liều mạng ấn chuông cửa, kêu lớn tên cô, thậm chí làm ồn đến mức mấy hộ gia đình bên cạnh phải mở cửa ra xem nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Anh biết cô ở bên trong, chỉ là cô không muốn để ý đến anh.
“Triệu Ngu!” Lại gọi vài tiếng, nhưng vẫn như cũ, anh chỉ có thể gọi điện thoại tiếp.
Dọc đường đi anh đã gọi rất nhiều cuộc nhưng không lần nào được trả lời, cũng may cô chỉ không nhận thôi chứ không tắt máy và cũng không chủ động cúp máy, như vậy chứng tỏ cô chắc chỉ đang tức giận thôi, tạm thời không muốn để ý đến anh.
Không sao, chỉ cần anh nhận sai và xin lỗi cô thật tốt, chắc cô sẽ tha thứ cho anh. Anh vừa gọi điện thoại vừa an ủi chính mình. Kết quả gọi đến hồi chuông thứ ba, bên trong truyền đến giọng nói nhắc nhở: Số điện thoại của bạn đã bị chặn.
Cô đã kéo anh vào danh sách đen.
Trong phòng khám, đến cuối cùng khi đưa dãy số không ngừng gọi đến kia vào danh sách đen, Triệu Ngu lại thở thật dài.