Chap 38

Hạ Nam cảm thán: “Tần Ý, gần đây có phải cô gặp may mắn không, sao bao nhiêu chuyện tốt toàn rơi ở trên đầu cô?”

 

Tần Ý nhún vai: “Như vậy cũng gọi là may mắn? Nếu thật sự là may mắn, tối hôm qua sẽ không phải là di động mà là chiếc xe Mercedes kia, mẹ ơi, hâm mộ chết tôi.”

 

“Như thế nào mới không gọi là may mắn? Nam thần của cô còn chủ động chú ý đến cô và chủ động trả lời tin nhắn Weibo của cô.” Nói đến đây, Hạ Nam đột nhiên cười thần bí: “Cô nói xem có khả năng nam thần kia của cô đang yêu thầm cô hay không? Bằng không thì dựa vào cái gì mà đối với người khác anh ta đều lạnh như băng, đối với cô liền hỏi gì đáp nấy? Hơn nữa cô vừa gửi tin nhắn nói muốn đến bệnh viện thì liền ngẫu nhiên gặp được anh ta ở bệnh viện, thật sự có trùng hợp như vậy sao?”

 

Động tác uống canh của Triệu Ngu dừng lại, cô làm bộ tùy ý nói: “Như thế nào? Các người vừa mới gặp được nam thần của Tần Ý ở bệnh viện? Là nam thần nào a?”

 

“Người đó… À… Nga, là Lăng Kiến Vi, học trưởng của Tần Ý, anh ta là một tảng băng sơn, nhưng loại băng sơn này còn chủ động chú ý đến Weibo của cô ấy và trả lời tin nhắn của cô ấy, chị Triệu Ngu, chị nói thử xem có phải là yêu thầm hay không?”

 

Tần Ý cười ha hả: “Người ta tốt xấu gì cũng là học trưởng của tôi, trả lời tin nhắn của tôi là phép lịch sự thôi mà? Tôi cũng không dám mơ mộng.”

 

Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài, Triệu Ngu dần lâm vào trầm tư.

 

Chờ sau khi ba người họ rời đi, cô mới khoác thêm chiếc áo bệnh nhân, đi thang máy xuống dưới lầu đến hoa viên tản bộ.

 

Loại thời tiết gió lạnh đến thấu xương này, bên ngoài căn bản không có người nào, một mình cô đi dạo hai vòng, lại ngồi trên ghế vài phút, đứng dậy không cẩn thận dẫm lên đá trên mặt đất, thân mình bỗng nhiên xiêu vẹo, cả người đều ngồi xổm xuống, gắt gao che mắt cá chân lại nửa ngày cũng chưa đứng lên được.

 

Thời điểm cô nghĩ cô không ổn rồi, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, một người đàn ông khom lưng bên cạnh cô, bắt lấy cánh tay của cô rồi thật cẩn thận nâng cô lên.

 

Nhìn dáng vẻ hờ hững của người đàn ông, Triệu Ngu ý vị thâm trường mà cười cười: “Lăng thiếu gia vừa mới ngẫu nhiên gặp được Tần Ý, lúc này lại ngẫu nhiên gặp được tôi?”

 

____________

Triệu Ngu từ trong miệng Tần Ý nghe qua cái tên Lăng Kiến Vi rất nhiều lần, biết tính cách của anh hiện tại thay đổi rất nhiều, không chỉ ít nói hơn trước mà đối với người khác cũng vô cùng lạnh nhạt.

 

Mà khi Lăng Kiến Vi nhìn thấy sự hài hước trong mắt cô, ý thức được chân cô căn bản không bị thương, chỉ là giả bộ diễn trò dụ anh tới, bộ dáng tức giận co quắp kia, rõ ràng không khác gì mấy so với thiếu niên cô quen biết nhiều năm trước.

 

Bàn tay đỡ cánh tay Triệu Ngu nắm thật chặt rồi lại đột nhiên buông ra, Lăng Kiến Vi yên lặng nhìn cô vài giây xong xoay người rời đi.

 

“Tôi tên là Triệu Ngu.” Thanh âm bình tĩnh của cô từ sau lưng truyền đến.

 

Lăng Kiến Vi dừng bước, cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Sợ tôi vạch trần bộ mặt thật của cô với Tiết Tử Ngang?”

 

Triệu Ngu cũng cười, chậm rãi đi đến trước mặt anh: “Nếu Lăng thiếu gia cảm thấy bộ mặt thật của tôi khó coi đến như thế thì hà tất phải chạy tới bệnh viện nhìn tôi? Hoặc là anh muốn nói với tôi, thật sự chỉ là ngẫu nhiên?”

 

Lăng Kiến Vi quay mặt tránh đi ánh mắt của cô, môi mỏng mấp máy khẩn trương, không nói một câu.

 

Triệu Ngu thu lại ý cười rồi nhàn nhạt nói: “Mặc kệ cậu có hận tôi, hay là không quên được tôi thì chuyện trong quá khứ tôi không muốn nhắc lại, tin tưởng nhà họ Lăng các người cũng không muốn nhắc lại, thế cho nên cũng mong Lăng thiếu gia làm như không quen biết tôi, như vậy đối với ai cũng đều tốt.”

 

Thấy anh vẫn không lên tiếng, Triệu Ngu cúi đầu cười cười xong tiếp tục đi về phía khu nằm viện, nhưng mới vừa đi hai bước, cánh tay lại bị người kia bắt lấy lần nữa.

 

Cô xoay người, đón nhận đôi con ngươi mang theo sự tức giận của Lăng Kiến Vi.

 

Anh không hề che dấu sự tức giận của mình, nhưng nhìn cô chằm chằm một câu cũng không nói, cực kỳ giống với một con sư tử nhỏ muốn bão nổi nhưng lại không biết làm như thế nào.

 

Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: “Cho nên, hôm nay cậu tới tìm tôi là để tính sổ? Nếu là chuyện của 3 năm trước, cậu nhất quyết muốn nghe một lời giải thích thì tôi thừa nhận, tôi có lỗi với cậu, là tôi lừa cậu, cậu muốn làm như thế nào thì cứ nói thẳng đi.”

 

Ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay của cô bị đông lạnh đến có chút đỏ, càng nắm càng chặt, thẳng đến khi cô nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, anh mới chậm rãi buông ra.

 

Hai người liền như vậy đứng ở giữa trời gió lạnh nhìn nhau, lâu đến mức Triệu Ngu muốn trực tiếp xoay người đi, bỗng nhiên anh nói: “3 năm trước, cô đi đâu?”

 

Triệu Ngu sửng sốt, ngược lại cô không ngờ anh sẽ mở miệng hỏi câu này.

 

“Như thế nào? Khi đó anh muốn tìm tôi để tính sổ nhưng lại không tìm được?” Cô tự giễu mà cười cười: “Thanh danh của tôi đều đã hỏng rồi, đương nhiên là… Thay tên đổi họ tìm một người đàn ông chất lượng tốt lên giường lâu dài, dù sao cậu cũng đã nói, tôi là loại người rất thích loại kích thích này, thế cho nên trong 3 năm qua, tôi đã thử qua vô số đàn ông…"

Chap 38

Bình luận

Truyện Đề xuất