Câu lạc bộ bắn súng thường ngày cũng không có quá nhiều người, hiện giờ lại đang trong Tết âm lịch nên càng không có người tới.
Nhân viên công tác biết Kỷ Tùy là quân nhân xuất ngũ đã quen với súng ống, thế cho nên ngay cả bảo vệ canh giữ ở bên cạnh cũng lười biếng trốn đi nơi khác, trong khắp phòng tập bắn chỉ có hai người là Triệu Ngu và Kỷ Tùy.
Nhìn đầu gối bị bầm tím, Triệu Ngu trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi kéo ống quần xuống, cười miễn cưỡng: “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi.”
Cô đã không muốn nhiều lời thì Kỷ Tùy tất nhiên cũng sẽ không hỏi lại, anh chỉ cầm tay cô rồi đỡ cô dậy: “Dùng tư thế đứng đi.”
Tư thế đứng thật ra là tư thế khó nhất trong ba loại tư thế bắn súng bình thường, chỉ cân bằng cơ thể thôi cũng đã rất khó.
Kỷ Tùy dạy cho cô động tác chủ chốt để đứng vững, có đôi khi tay cầm súng của Triệu Ngu sẽ run rẩy, cơ bản là không thể nhấc nổi khẩu súng trường laser không tính là quá nặng.
“Vai trái hạ xuống, thả lỏng cơ bắp.”
Thấy lưng cô khi làm theo vẫn hơi căng, Kỷ Tùy chỉ có thể duỗi tay giữ hai vai cô đè xuống: “Chỉ là tới giải trí thôi, không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút.”
Triệu Ngu gật đầu, giữ chặt cáng súng để lên vai, nghiêng đầu nhắm chuẩn: “Như vậy được chưa?”
“Để cáng súng thấp xuống một chút, đưa lên trên ngực.” Nói hai chữ cuối cùng ra, Kỷ Tùy lại nhìn vào bộ ngực cao thẳng của cô trong vô thức, trong đầu tự động hiện lên cảnh xuân vừa nãy bại lộ trước mắt anh.
Đột nhiên lắc lắc đầu, bắt mình phải bỏ những ý nghĩ xấu xa đó đi, anh giơ tay lên giúp cô điều chỉnh tư thế: “Tay này cao thêm một chút, đúng, cứ như vậy là nhắm được rồi.”
“Như thế này sao?” Triệu Ngu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào kính nhắm, di chuyển đầu rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được tư thế thích hợp.
“Đầu hướng qua bên phải một chút, vai đừng nhúc nhích, nâng vai trái lên.” Kỷ Tùy duỗi tay chặn vai cô, từ góc độ của mình bày cô nhắm chuẩn. “Hướng qua phải thêm chút nữa.”
Khi nói câu đó ra, cả hai đều cứng người lại.
Thân hình anh vốn cao lớn, tư thế đứng từ phía sau đè nặng lên vai cô, nhìn rất giống như đang ôm cô, mà đầu của anh lại di chuyển theo tầm mắt, để trên đầu cô, miệng thì lại dán ở bên tai cô.
Vừa rồi anh mở miệng nói làm hơi nóng phả vào da thịt mẫn cảm của cô làm cô khẽ rùng mình, anh cũng sợ tới mức nhất thời ngây ngốc, quên cả việc phản ứng.
Lưng của Triệu Ngu hoàn toàn dán vào tấm ngực rắn chắc của anh, rõ ràng cách đến vài lớp vải nhưng cô lại có thể cảm nhận được tim anh đang đập mạnh mẽ như đánh trống, hình như còn đập hơi nhanh.
Cô thậm chí còn hoài nghi, người đàn ông này đã sống 28 năm rồi mà vẫn chưa tiếp xúc gần gũi với người con gái nào.
Sự thật là, Kỷ Tùy xác thật vẫn chưa từng.
Vừa nãy khi dạy cô bắn, động tác của anh đều theo bản năng giống như lúc đưa bộ đội mới đi tập bắn súng vậy, nếu có ai làm sai thì anh sẽ nói, vẫn không đúng thì anh sẽ giúp điều chỉnh.
Khi đó toàn là một đám đàn ông ở chung với nhau, về cơ bản là không hề suy xét đến việc làm như vậy có gần quá hay không. Nhưng giờ phút này, nhìn cần cổ dài mảnh khảnh của cô, vành tai tinh xảo và góc nghiêng thanh tú, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh ý thức được việc cô là phái nữ, còn là một cô gái có dáng người thật sự rất đẹp, mà động tác của anh, đương nhiên là đã vượt qua giới hạn.
Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Đột nhiên buông tay rồi cách xa cô, anh có chút căng thẳng nhìn vào dáng người cao gầy của cô, phải mất vài giây để ổn định lại nhịp tim và nơi hạ bộ có chút xao động, sau đó anh mở miệng nói: “Như bây giờ vậy, tay cầm chặt một chút, lúc đã nhắm chuẩn rồi thì dùng lực bóp cò súng.”
Triệu Ngu làm theo, lần này mặc dù bắn trúng bia, nhưng cũng chỉ trúng vòng hai điểm.
Cô cũng như anh, vì chút mờ ám lúc nãy nên không biết phải làm gì, khi quay đầu lại cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Có phải… Tư thế này có vấn đề không? Hay vẫn là do tôi nhắm không chuẩn?”