Tiết Tử Ngang không ngờ được Triệu Ngu sẽ tới công ty làm việc vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ.
Tuy rằng bản thân anh cũng ôm hy vọng cô sẽ đi làm, thậm chí là anh còn tới công ty sớm hơn bình thường, nhưng anh vẫn có chút bất ngờ khi thấy Triệu Ngu bước vào cửa.
Nhìn thấy Tiết Tử Ngang đang ngồi ở chỗ của mình, Triệu Ngu cũng không hề kinh ngạc, chỉ bình tĩnh mà đi ngang qua và chào hỏi: “Tiết tổng.”
Sự vui mừng trên mặt Tiết Tử Ngang dần tan đi, yên lặng mà nhìn cô trong chốc lát, anh mới mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Được ạ, phiền Tiết tổng đi vào trước chờ tôi.”
Tiết Tử Ngang trở về văn phòng của mình, chờ chưa tới vài phút, Triệu Ngu đã đi vào, còn mang theo văn kiện để ở trước mặt anh.
Anh liếc mắt một cái, sắc mặt liền thay đổi: “Em muốn từ chức?”
“Nếu Tiết tổng cảm thấy đơn xin từ chức gửi trêи hệ thống là không đủ thành ý, để không phiền toái thì đây là đơn xin từ chức của tôi để anh ký tên, xong tôi sẽ chuyển ngay cho bộ phận nhân sự công ty.”
Cơn giận giữ từ tết âm lịch cơ hồ là bùng nổ trong đầu anh, nhưng Tiết Tử Ngang hít thật sâu hai hơi cố nhịn xuống.
“Triệu Ngu.” Anh nhẫn nại cơn giận mở miệng: “Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì em mới có thể tha thứ cho tôi?”
Triệu Ngu nhìn anh và hơi hơi mỉm cười: “Sao Tiết tổng lại sử dụng hai từ tha thứ? Tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, là thế thân của Từ Miểu, là công cụ để anh tiết dục, hai chữ này, tôi xứng sao?”
Tiết Tử Ngang ngay lập tức đứng dậy: “Tại sao em cứ một hai phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi?”
Triệu Ngu tự giễu mà cười cười, cầm lấy đơn xin từ chức trêи bàn cùng bút đưa cho anh: “Mời Tiết tổng ký tên.”
Tiết Tử Ngang nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.
Triệu Ngu lại đẩy lá đơn tới trước mặt anh: “Mời Tiết tổng ký tên.”
Tiết Tử Ngang lại nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau anh tiếp nhận đơn từ chức của cô sau đó trực tiếp xé thành hai.
Triệu Ngu cũng không có tức giận, như cũ chỉ cười cười rồi xoay người đi ra ngoài: “Tiết tổng chờ một lát, tôi làm lại một cái khác.”
“Em rốt cuộc muốn tôi làm gì?” Tiết Tử Ngang lướt qua bàn làm việc đi nhanh về phía cô và nắm lấy tay cô, “Tôi phải làm như thế nào thì em mới không từ chức nữa?”
Triệu Ngu nghiêng đầu, cười khiêu khích: “Để cho tôi làm trợ lý của Phó chủ tịch Tiết, Tiết tổng có thể làm được không?”
Tiết Tử Ngang rõ ràng đã bị lời nói của cô làm kinh ngạc, nhưng vừa thấy vẻ mặt đầy châm chọc của cô, anh liền biết cô vẫn là cố ý chọc giận anh, cố ý lấy Tiết Trạm ra để chọc tức anh.
Triệu Ngu cười nhạt, thoát khỏi trói buộc của anh mà đi ra ngoài, trở lại vị trí của mình bắt đầu đánh đơn xin từ chức thứ hai.
Giấy A4 từ từ từ máy in chạy ra, cô vươn tay cầm lấy, còn chưa đụng tới trang giấy thì tay liền bị người bắt lấy.
Tiết Tử Ngang một câu cũng không nói, hùng hổ mà kéo cô đi về phía thang máy, khiến Hạ Nam vừa mới tới bị dọa cho sợ hãi.
“Tiết Tử Ngang, anh làm gì vậy? Anh buông tay tôi ra!” Triệu Ngu tức giận mà giãy giụa vài lần nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể đi theo anh vào trong thang máy, nhìn anh bấm số tầng cao nhất.
Còn vài phút nữa là tới thời gian làm việc, Tiết Trạm cùng mấy trợ lý và thư ký cũng vừa mới đến, đang tụ tập lại nói nói cười cười.
Nhìn thấy Tiết Tử Ngang bước vào, mấy người rất nhanh liền đứng thẳng mà chào hỏi, kết quả anh lại đẩy Triệu Ngu về hướng Vương Kỷ và trầm giọng nói: “Sắp xếp cho cô ấy một vị trí làm việc.”
Vương Kỷ sửng sốt, không hiểu là ý tứ gì, nhưng nhìn tới sắc mặt hai người đang rất là khó coi, cũng đại khái có thể đoán được mâu thuẫn nghiêm trọng, trong lúc nhất thời đều không biết có nên khuyên cái gì không.
Cửa văn phòng vẫn luôn mở rộng, Tiết Trạm nghe thấy tiếng động thì đi ra, nhìn thấy không khí quái dị giữa hai người, anh nhăn nhăn mày, nhìn về phía Tiết Tử Ngang: “Có chuyện gì vậy?”