Đám người Vương Kỷ rõ ràng bị dọa sợ, nhưng xem biểu tình của Tiết Tử Ngang cùng động tác nhanh nhẹn những người của công ty chuyển nhà, họ liền biết đây là sự thật chứ không phải đùa giỡn.
Văn phòng của Tiết Trạm chiếm nửa tầng lầu, phía bên ngoài cũng đủ rộng để mở vài căn phòng khách lớn bé, lấy một căn trong đó cho Tiết Tử Ngang làm văn phòng cũng không phải là không thể, nhưng cặp đôi yêu nhau này thật sự… Quả thật chịu chơi.
Triệu Ngu không nghĩ rằng Tiết Tử Ngang sẽ dùng chiêu này, chính xác là không nghĩ tới Tiết Tử Ngang có thể nhẫn nại cao độ đến như vậy, cô đã làm thành như vậy mà anh cư nhiên còn có thể điều chỉnh tốt tâm thái để chơi với cô.
“Anh phát điên cái gì vậy?” Cô tức giận trừng mắt nhìn Tiết Tử Ngang: “Anh cuối cùng là muốn cái gì?” Tiết Tử Ngang nhún nhún vai, vẻ mặt bình thản : “Thay đổi hoàn cảnh làm việc a, tầng cao nhất khá tốt, đứng ở đây có thể nhìn ra xa xa, phong cảnh tuyệt mỹ.”
Triệu Ngu cười nhạo một tiếng sau đó lựa chọn im lặng.
Tiết Tử Ngang tiếp tục chỉ cho những người của công ty chuyển nhà làm việc, đến khi Tiết Trạm trở lại công ty, văn phòng mới đã được bố trí xong.
Tiết Trạm sắc mặt xanh mét: “Ai cho cháu làm loạn?”
Tiết Tử Ngang trưng vẻ mặt vô tội: “Cháu đã xin chỉ thị của ông nội rồi, ông nói có thể, thật ngại quá a chú, mệnh lệnh của chủ tịch, chú không có quyền can thiệp.”
Tiết Trạm liếc mắt nhìn Triệu Ngu, không nói một lời mà vào văn phòng.
Tiết Tử Ngang đắc ý huýt sáo, đi đến cửa văn phòng mới của mình, còn cố ý quay đầu lại nhìn Triệu Ngu và cười hì hì nói: “Trợ lý Triệu, vị trí của cô đối diện với văn phòng tôi, thật trùng hợp a.”
Sau khi tan tầm, Triệu Ngu sửa soạn xong mọi thứ để đi, Tiết Tử Ngang đã trước một bước ngăn cô lại: “Cùng nhau ăn cơm.”
Trêи mặt Triệu Ngu không có biểu tình gì, cô nhàn nhạt trả lời: “Có hẹn.”
Tiết Tử Ngang cũng không có ép cô mà chỉ cười nói: “Vậy trưa mai cùng nhau đi ăn cơm.”
“Ngày mai cũng có hẹn.”
“Vậy thì tối mai.”
“Có hẹn.”
“Vậy ngày mốt, ngày mốt không được thì ngày kia, ngày kia không được thì lại ngày sau nữa.”
Triệu Ngu “…”
Cô thừa nhận, cô quả thật còn chưa hiểu hết được con người Tiết Tử Ngang.
Sau khi lái xe rời khỏi công ty, cô vẫn đi tới chung cư của Kỷ Tùy, Kỷ Tùy đã cho cô chìa khóa, cô có thể trực tiếp vào trong, chỉ là cô không ngờ rằng anh tan tầm sớm hơn so với cô còn.
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở lại.” Đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp Kỷ Tùy cười cười thực tự nhiên mở miệng: “Chờ thêm lát nữa đồ ăn rất nhanh sẽ xong ngay.”
Dựa theo hai ngày ở chung, bầu không khí giống như vậy, vô cùng bình thường, Triệu Ngu không nói thêm gì, đi theo vào phòng bếp giúp anh một tay.
Ăn cơm xong, hai người ngồi cạnh nhau trêи ghế sô pha, anh mới hỏi: “Hôm nay… Có thuận lợi không?”
Triệu Ngu gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Cậu ta vẫn là không chịu chia tay? Không đồng ý để cô từ chức?”
“Không phải.” Dừng một chút, cô do dự nói: “Nếu tôi nói tôi không nghĩ tới việc sẽ từ chức thì liệu anh có xem thường tôi không?”
Kỷ Tùy sửng sốt: “Vì sao cô không từ chức? Bởi vì… Cậu ta sao?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Tôi không giống như anh, anh lớn lên ở nhà họ Trang, trêи tay còn có cổ phần của công ty, anh căn bản không cần lo lắng cho sự nghiệp, nhưng tôi… Tôi làm việc ở Hoa Xán đã hơn 3 năm, công việc này là dựa vào thời gian cùng kinh nghiệm mà đạt được, nếu từ chức, sang công ty mới lại phải bắt đầu lại từ đầu, tôi vốn dĩ cái gì cũng đều không có, cho nên tôi không muốn dễ dàng từ bỏ.”
“Vậy cô ở lại Hoa Xán, cùng cậu ta… Sẽ còn liên hệ sao?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Hôm nay tôi đã xin đổi vị trí làm việc và nói rõ ràng với anh ấy, về sau ở trong công ty tất nhiên vẫn có khả năng vô tình gặp nhau, nhưng tôi… Với anh ấy không còn quan hệ, tôi chỉ cảm thấy, bản thân thật không có cốt khí, rõ ràng là phải từ chức chạy lấy người, nhưng hôm nay lúc tới công ty, tôi liền do dự.”
Nhìn hốc mắt cô bắt đầu ướt át, Kỷ Tùy chỉ có thể nhanh chóng an ủi: “Đây chính là sự lựa chọn của cô, cô có quyền lựa chọn bất kỳ điều gì, chỉ cần cô đã nghĩ kỹ thì không có gì là không thể.”
Bàn tay to rộng vỗ vỗ ở trên vai cô, lại thấy cô hơi co rúm người lại một chút, Kỷ Tùy lúc này mới nhớ tới, buổi sáng khi cô ra khỏi cửa trên vai bị thương.