Triệu Ngu cuối cùng lại ngồi vào trong xe của Hứa Thừa Ngôn, người lái xe chính là Lư Bân.
Tuy rằng Triệu Ngu gọi người ta là tiểu ca ca, nhưng kỳ thật Lư Bân còn nhỏ tuổi hơn so với cô, là người quen của Hứa Thừa Ngôn giới thiệu vào công ty, thế cho nên Hứa Thừa Ngôn mới giữ hắn bên cạnh làm thư ký và tự mình chỉ dẫn hắn rèn luyện.
Nhưng thực hiển nhiên, vị thư ký có thể làm anh vừa lòng trên mọi mặt công việc này hoàn toàn không biết nên ứng phó với phụ nữ như thế nào.
Mắt nhìn cô gái đang thỏa thuê đắc ý ở bên cạnh, Hứa Thừa Ngôn hỏi: “Nói thẳng đi, cô muốn được thứ gì từ trên người tôi?”
Triệu Ngu cũng không vòng vo với anh, cô thẳng thắn nhìn Hứa Thừa Ngôn: “Thân thể anh, à còn nữa, tiền của anh. Dù sao gương mặt thật của tôi Hứa tổng cũng đã thấy, vậy chi bằng bất chấp tất cả! Tốt xấu gì cũng đã bị Hứa tổng châm chọc nhiều như vậy rồi, phải nghĩ cách lấy chút đền bù lại chứ? Lỡ như Hứa tổng không chỉ có thể thỏa mãn tôi trên phương diện thân thể mà về mặt tiền tài cũng có thể thỏa mãn thì sao? Thậm chí là… Một ngày nào đó anh yêu tôi, nguyện ý cưới tôi, tôi chẳng phải sẽ thật sự bay lên cành cao làm phượng hoàng hay sao?”
Cô ăn nói hùng hồn, thật thật giả giả, làm Lư Bân đang nghiêm túc lái xe ở phía trước nghe được cũng sửng sốt, Hứa Thừa Ngôn càng trầm thấp mà cười nhạo ra tiếng, như là đang cười cô không biết tự lượng sức mình.
Triệu Ngu hiểu ý cười mà nhìn Hứa Thừa Ngôn: “Như thế nào? Hứa tổng sợ?”
“Phép khích tướng đối với tôi vô dụng.” Hứa Thừa Ngôn nhìn thẳng vào cô: “Chỉ có điều, tôi thích sự tự tin của cô.”
Triệu Ngu chậm rãi ghé sát vào, nhiệt khí trong miệng đều thổi lên phần cằm tinh xảo của anh: “Tôi cũng rất thích sự tự tin của Hứa tổng, à không, phải nói là… Tự phụ.”
Nhìn sự khiêu khích tự cho là đúng trong mắt cô, cùng với môi đỏ gần trong gang tấc, Hứa Thừa Ngôn vươn tay nắm cằm cô, ngón cái dọc theo môi dưới chậm rãi lướt qua, đầu cũng từng chút để sát vào, như thể là hôn.
Qua kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, Lư Bân nhanh chóng dời ánh mắt đi, tập trung đặt mọi sự chú ý vào việc lái xe.
Thời gian Lư Bân đi theo Hứa Thừa Ngôn cũng không ngắn nên hắn tất nhiên biết vị sếp này không giống như bề ngoài không dính khói lửa phàm tục, cũng không chỉ một lần chính mắt nhìn thấy cảnh tượng sếp thân thiết với phụ nữ, mà mỗi một lần mặc kệ nghe được mặt đỏ tim đập đến như thế nào, anh cũng đều nghiêm túc thực hiện chức trách của thư ký.
Nhưng Hứa Thừa Ngôn chưa hôn ai bao giờ.
Khi môi Triêu Ngu sắp dán lên môi anh thì anh ngừng lại, bàn tay nhanh chóng chui vào làn váy cô, cách qυần lót xoa bóp âm đế no đủ.
Thân mình Triệu Ngu run lên, vẫn nhìn anh khiêu khích như cũ và cười, thậm chí càng chủ động dang rộng hai chân để anh xâm nhập dễ dàng.
Giống như ngày đó ở hành lang, ngón tay thon dài trượt dọc xuống âm hộ, phủ lên hai mảnh cánh hoa kia, cọ xát qua lại trên lớp vải mỏng, không bao lâu thêm một tầng ướt át.
Hứa Thừa Ngôn để tay trái trên eo cô xong thấp giọng nói ở bên tai Triệu Ngu: “Cô muốn, chính là thế này?”
Triệu Ngu cười khép lại hai chân, kẹp chặt tay anh ở bên trong, lắc mông dùng tiểu huyệt mình cọ ngón tay anh, dùng hành vi phóng đãng nhất trả lời anh câu hỏi đó.
Hứa Thừa Ngôn duỗi chân dài ra, dùng đầu gối mở rộng chân cô, đầu ngón tay trực tiếp đẩy qυần lót xuống, không hề có cách trở mà phủ lên tiểu huyệt ướt dầm dề.
Môi như có như không mà khẽ chạm một chút ở trên vành tai cô, hơi thở xen lẫn giọng nói trầm thấp của anh truyền vào lỗ tai Triệu Ngu: “Chảy nhiều nước như vậy, cô đúng thật là dâm đãng.”
Miệng huyệt bị anh mạnh mẽ bóp một chút, Triệu Ngu run run một trận, nhưng vẫn giữ tươi cười như cũ, mị nhãn như tơ: “Không dâm đãng sao có thể trêu chọc anh?”